Ảnh của tôi
Khó tính,Ương nghạnh,Yêu cầu cao...Đôi lúc khiến người khác khó hiểu.Nhưng Tôi luôn hiểu, những người bạn thật sự luôn yêu cái Tôi của chính Tôi ^^=> I'll always be myself

Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

Đêm giáng sinh!



Tình yêu của mình là gì hả Anh?
Sẽ chẳng có một cái kết thúc nào đáng gọi tên cho mối quan hệ này, mình cứ yêu nhau cho đến khi nào có thể, cho đến khi hai đứa tìm được một nửa của mình. Anh thường lên giây cót với em như thế. Nếu ai đó cũng là một người con gái như em thì ắt hẳn họ sẽ dừng lại, vì chẳng ai muốn bên một người mà chính anh ta thừa nhận chỉ là tạm bợ. Em cũng là em và khổ thay… Chỉ em.
Anh yêu em thật ( có lẽ vậy ). Anh quan tâm tới em thật ( có lẽ vậy ). Nhưng để đến được với nhau cả hai phải bước những bước dài. Em chẳng đủ sức để vượt qua những bước quá tầm ấy còn anh?…. Dường như chưa bao giờ muốn kéo lấy em gần thêm chút nữa. Chúng mình mỗi người cầm một đầu sợi giây nửa muốn giữ, nửa buông.
Em!
Lầm lũi trong thứ tình cảm ấy, cố nhặt nhạnh cho mình một niềm tin. Nói đúng hơn là em mong một lần được anh kéo niềm tin ấy xuống…Nhưng…. cao quá …. xa quá. Mong một lần anh nói anh thực sự muốn ở bên em. Nhưng … Cảm giác duy nhất anh đưa đến cho em chỉ là trạm dừng chân…. là qua ngày để đợi những thứ của riêng mình
Anh đợi ngày mai của anh còn em chơi vơi với tình yêu dành cho anh hiện tại.
Em muốn sống với chính tình cảm của mình, sống thật với con tim mình và trọn vẹn với anh. Nhưng chỗ nào cho em? Chỗ nào cho em khi anh thổi tình yêu anh vào quả bóng có thể bay cao mà chẳng cần gió? Em phải là gì để gần được quả bóng ấy? Là mây? Là không khí? Là trời xanh? Hay là những ngọn cây để đợi ngày bóng vô tình vướng phải? Là gì hả anh?
Em chẳng thể viết nên những bản tình ca, chẳng thể gửi tới anh làn gió mát trong mỗi ngày hè. Chẳng thể  khỏa trong trong ánh trăng bạc và hái về cho anh những vì tinh tú. Em chỉ có thể là em thôi, với một tình yêu khát khao trao trọn. Cả những mong ước nhỏ nhoi được nép vào anh trong những cô đêm.
Có những  thứ đơn giản nhưng hóa xa xỉ nếu đặt không đúng chỗ. Niềm tin em tát cạn trong hững hờ anh. Em chênh vênh khi tìm điểm tựa trong thứ tình cảm em vô cùng hoang mang mỗi lần cố gọi tên.
Mình là gì hả anh?
Nếu là tình yêu sao anh không một lần nắm giữ? Nếu là tình bạn sao anh gửi những cảm xúc quá đỗi nồng nàn để em liêu xiêu khi chính em bị mềm lòng trước những gửi trao ấy, rồi lại hoang mang sau mỗi thực tại hiện về… và não căng ra… trái tim thôi không thổn thức. Chênh vênh quá ….
Em muốn dừng lại, thôi không tìm kiếm một cái đích ở anh nữa. Em muốn dừng lại và nhìn thẳng vào khoảng cách của hai đứa mình – QUÁ XA – cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Em muốn dừng lại để thấy rõ hơn điều mình thực sự có thể chạm đến.
Nhưng!
Lúc em nghĩ mình tỉnh táo nhất lại là lúc em say nhất. Lúc em nghĩ mình có thể mạnh mẽ đưa ra những quyết định dứt khoát thì đó là lúc em mong manh hơn bao giờ.
Chưa một lần chạm tay nên anh chẳng thể biết có một bàn tay luôn lạnh dù nắng vẫn đổ chang chang trên đường.
Chỉ có chiếc gầu sòng vẫn đều nhịp tát cạn niềm tin trong em … khi anh ….. hờ hững.

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Tuyết đầu mùa!

6h00 13 Déc 2012

Mở toang cửa sổ đón bình minh bằng một cơn gió đông lạnh buốt sượt qua người .Tiếp đến trận tuyết đầu mùa rơi lác đác trên nhũng mái ngói đỏ dưới lâu đài. Xa xa kia , chân trời đỏ hừng hực loáng thoáng xen kẽ bên những sẫm đen chưa sáng hẳn của bóng đêm.

Khung cảnh này hoàn toàn khác lạ với những lần tôi chứng kiến trước kia. Vì lúc trước tôi thường dậy trễ, đến khi mặt trời đã sáng tỏa ,khung cảnh mờ ào ko còn nữa và những cơn mưa tuyết bám đầy trên cửa sổ. Đôi khi nhìn tưởng khung cảnh trên những cuốn phim Hàn Quốc lãng mạn thời xưa ấy của tôi.

Cuối cùng ước mơ thấy tuyết trong mùa này của tôi đã hiện thực. Chứng tỏ rằng tôi chắc chắn sẽ làm được những gì mà tôi tin tưởng.

Nhưng Tuyết rơi có lẽ sẽ ko phải là chuyện vui với một số. Chẳng hạn như đối với a chàng ng yêu của tôi, rất hậm hực vì mỗi buổi sáng phải đối mặt với tuyết để đến được công ty. Đến được nơi thì quần áo xộc xệ,ko chỉnh chu nỗi nữa....:(
Tuyết bên cửa sổ  6h sáng
Hay đối vơi những kẻ đi tàu điện, chắc hẳn, Tuyết sẽ ko phải là chuyện hay vì họ sẽ phải đình trệ lại tất cả công việc bởi phải đối phó với việc hủy những chuyến tàu điện mà thường lệ vẫn bon bon vào sáng sớm.....


Dù thế nào đi nữa, mỗi lúc một cảm xúc. Ko có gì là hoàn hảo, và tất nhiên ko có gì là tuyệt đối. Chỉ đơn giản là cách nhìn nhận và đối mặt....

LyLy


Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Khổ thân cho kiếp ông chồng!


Thuở xưa ta vốn hiền lành.
Từ ngày lấy vợ, trở thành... hiền khô.
Còn nàng thuở ấy ngây thơ.
Sau khi xuất giá thành cô... xếp sòng.
Suốt ngày cứ oán trách chồng.
Lúc xưa thì vậy, giờ không còn gì...
Khổ thân cho kiếp tu mi.
Sa chân lấy vợ khác chi đi tù.
Lưng thì mỗi ngày một gù.
Cày ba, bốn "chóp" để bù nàng tiêu.
Ngày xưa trông giống Triển Chiêu.
Ngày nay từa tựa lão tiều phu gia.
Ngày trước nàng dạ, nàng thưa.
Nói năng dịu ngọt cho vừa lòng anh.
Anh tưởng hoa nở trên cành.
Bao giờ cũng đẹp, tươi xanh bốn mùa.
"Lời nói không mất tiền mua..."
Nên anh ngọt lại cho vừa lòng nhau..
Bây giờ chẳng hiểu vì đâu.
Nàng mang chứng bệnh cứng đầu... lặng câm.
Cái mặt thì cứ hầm hầm.
Nàng trợn một cái, ta... bầm mấy hôm.

Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2012

Cuộc đời thường nhanh hơn mọi dự kiến và tình yêu thường đi những lối không ngờ ...

Thứ Tư, 5 tháng 12, 2012

My small dream !

K biết khi nào mới có cơ hội làm 1 đứa con nít ở tuổi này ta..........  Thèm khát sự ngây ngô, lẫn vỗ về dịu dàng mỗi khi khóc. Bàn tay ai đó chạm vào mái tóc, khuôn mặt , đôi môi.........khiến mình nghẹt thở vì tiếc nuối nó; Ôi.....;;thích quá!!!!! Cảm giac thật ấm áp và bình yên dịu kỳ

Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2012

Làm thế nào để mình biết cười? sao càng lúc càng đau. Muốn hét to waaaaaaaaaaaa đi trời ơi..............