Ảnh của tôi
Khó tính,Ương nghạnh,Yêu cầu cao...Đôi lúc khiến người khác khó hiểu.Nhưng Tôi luôn hiểu, những người bạn thật sự luôn yêu cái Tôi của chính Tôi ^^=> I'll always be myself

Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

Đêm giáng sinh!



Tình yêu của mình là gì hả Anh?
Sẽ chẳng có một cái kết thúc nào đáng gọi tên cho mối quan hệ này, mình cứ yêu nhau cho đến khi nào có thể, cho đến khi hai đứa tìm được một nửa của mình. Anh thường lên giây cót với em như thế. Nếu ai đó cũng là một người con gái như em thì ắt hẳn họ sẽ dừng lại, vì chẳng ai muốn bên một người mà chính anh ta thừa nhận chỉ là tạm bợ. Em cũng là em và khổ thay… Chỉ em.
Anh yêu em thật ( có lẽ vậy ). Anh quan tâm tới em thật ( có lẽ vậy ). Nhưng để đến được với nhau cả hai phải bước những bước dài. Em chẳng đủ sức để vượt qua những bước quá tầm ấy còn anh?…. Dường như chưa bao giờ muốn kéo lấy em gần thêm chút nữa. Chúng mình mỗi người cầm một đầu sợi giây nửa muốn giữ, nửa buông.
Em!
Lầm lũi trong thứ tình cảm ấy, cố nhặt nhạnh cho mình một niềm tin. Nói đúng hơn là em mong một lần được anh kéo niềm tin ấy xuống…Nhưng…. cao quá …. xa quá. Mong một lần anh nói anh thực sự muốn ở bên em. Nhưng … Cảm giác duy nhất anh đưa đến cho em chỉ là trạm dừng chân…. là qua ngày để đợi những thứ của riêng mình
Anh đợi ngày mai của anh còn em chơi vơi với tình yêu dành cho anh hiện tại.
Em muốn sống với chính tình cảm của mình, sống thật với con tim mình và trọn vẹn với anh. Nhưng chỗ nào cho em? Chỗ nào cho em khi anh thổi tình yêu anh vào quả bóng có thể bay cao mà chẳng cần gió? Em phải là gì để gần được quả bóng ấy? Là mây? Là không khí? Là trời xanh? Hay là những ngọn cây để đợi ngày bóng vô tình vướng phải? Là gì hả anh?
Em chẳng thể viết nên những bản tình ca, chẳng thể gửi tới anh làn gió mát trong mỗi ngày hè. Chẳng thể  khỏa trong trong ánh trăng bạc và hái về cho anh những vì tinh tú. Em chỉ có thể là em thôi, với một tình yêu khát khao trao trọn. Cả những mong ước nhỏ nhoi được nép vào anh trong những cô đêm.
Có những  thứ đơn giản nhưng hóa xa xỉ nếu đặt không đúng chỗ. Niềm tin em tát cạn trong hững hờ anh. Em chênh vênh khi tìm điểm tựa trong thứ tình cảm em vô cùng hoang mang mỗi lần cố gọi tên.
Mình là gì hả anh?
Nếu là tình yêu sao anh không một lần nắm giữ? Nếu là tình bạn sao anh gửi những cảm xúc quá đỗi nồng nàn để em liêu xiêu khi chính em bị mềm lòng trước những gửi trao ấy, rồi lại hoang mang sau mỗi thực tại hiện về… và não căng ra… trái tim thôi không thổn thức. Chênh vênh quá ….
Em muốn dừng lại, thôi không tìm kiếm một cái đích ở anh nữa. Em muốn dừng lại và nhìn thẳng vào khoảng cách của hai đứa mình – QUÁ XA – cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Em muốn dừng lại để thấy rõ hơn điều mình thực sự có thể chạm đến.
Nhưng!
Lúc em nghĩ mình tỉnh táo nhất lại là lúc em say nhất. Lúc em nghĩ mình có thể mạnh mẽ đưa ra những quyết định dứt khoát thì đó là lúc em mong manh hơn bao giờ.
Chưa một lần chạm tay nên anh chẳng thể biết có một bàn tay luôn lạnh dù nắng vẫn đổ chang chang trên đường.
Chỉ có chiếc gầu sòng vẫn đều nhịp tát cạn niềm tin trong em … khi anh ….. hờ hững.

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Tuyết đầu mùa!

6h00 13 Déc 2012

Mở toang cửa sổ đón bình minh bằng một cơn gió đông lạnh buốt sượt qua người .Tiếp đến trận tuyết đầu mùa rơi lác đác trên nhũng mái ngói đỏ dưới lâu đài. Xa xa kia , chân trời đỏ hừng hực loáng thoáng xen kẽ bên những sẫm đen chưa sáng hẳn của bóng đêm.

Khung cảnh này hoàn toàn khác lạ với những lần tôi chứng kiến trước kia. Vì lúc trước tôi thường dậy trễ, đến khi mặt trời đã sáng tỏa ,khung cảnh mờ ào ko còn nữa và những cơn mưa tuyết bám đầy trên cửa sổ. Đôi khi nhìn tưởng khung cảnh trên những cuốn phim Hàn Quốc lãng mạn thời xưa ấy của tôi.

Cuối cùng ước mơ thấy tuyết trong mùa này của tôi đã hiện thực. Chứng tỏ rằng tôi chắc chắn sẽ làm được những gì mà tôi tin tưởng.

Nhưng Tuyết rơi có lẽ sẽ ko phải là chuyện vui với một số. Chẳng hạn như đối với a chàng ng yêu của tôi, rất hậm hực vì mỗi buổi sáng phải đối mặt với tuyết để đến được công ty. Đến được nơi thì quần áo xộc xệ,ko chỉnh chu nỗi nữa....:(
Tuyết bên cửa sổ  6h sáng
Hay đối vơi những kẻ đi tàu điện, chắc hẳn, Tuyết sẽ ko phải là chuyện hay vì họ sẽ phải đình trệ lại tất cả công việc bởi phải đối phó với việc hủy những chuyến tàu điện mà thường lệ vẫn bon bon vào sáng sớm.....


Dù thế nào đi nữa, mỗi lúc một cảm xúc. Ko có gì là hoàn hảo, và tất nhiên ko có gì là tuyệt đối. Chỉ đơn giản là cách nhìn nhận và đối mặt....

LyLy


Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Khổ thân cho kiếp ông chồng!


Thuở xưa ta vốn hiền lành.
Từ ngày lấy vợ, trở thành... hiền khô.
Còn nàng thuở ấy ngây thơ.
Sau khi xuất giá thành cô... xếp sòng.
Suốt ngày cứ oán trách chồng.
Lúc xưa thì vậy, giờ không còn gì...
Khổ thân cho kiếp tu mi.
Sa chân lấy vợ khác chi đi tù.
Lưng thì mỗi ngày một gù.
Cày ba, bốn "chóp" để bù nàng tiêu.
Ngày xưa trông giống Triển Chiêu.
Ngày nay từa tựa lão tiều phu gia.
Ngày trước nàng dạ, nàng thưa.
Nói năng dịu ngọt cho vừa lòng anh.
Anh tưởng hoa nở trên cành.
Bao giờ cũng đẹp, tươi xanh bốn mùa.
"Lời nói không mất tiền mua..."
Nên anh ngọt lại cho vừa lòng nhau..
Bây giờ chẳng hiểu vì đâu.
Nàng mang chứng bệnh cứng đầu... lặng câm.
Cái mặt thì cứ hầm hầm.
Nàng trợn một cái, ta... bầm mấy hôm.

Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2012

Cuộc đời thường nhanh hơn mọi dự kiến và tình yêu thường đi những lối không ngờ ...

Thứ Tư, 5 tháng 12, 2012

My small dream !

K biết khi nào mới có cơ hội làm 1 đứa con nít ở tuổi này ta..........  Thèm khát sự ngây ngô, lẫn vỗ về dịu dàng mỗi khi khóc. Bàn tay ai đó chạm vào mái tóc, khuôn mặt , đôi môi.........khiến mình nghẹt thở vì tiếc nuối nó; Ôi.....;;thích quá!!!!! Cảm giac thật ấm áp và bình yên dịu kỳ

Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2012

Làm thế nào để mình biết cười? sao càng lúc càng đau. Muốn hét to waaaaaaaaaaaa đi trời ơi..............



Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2012

Nực cười & Tại Sao?

Nhật ký cuối tuần!

Có bao giờ tôi có thể nghĩ ràng mình rơi vào hợp nực cười và vô lý này chưa? Vậy mà giờ đây, nó lại rõ ràng , và sáng quắt như trăng rằm vậy.

"Ten te'n ten....sms đến từ Viber"...Thay vì là 0049... như thường lệ , xuất hiện trên màn hình 0031....Tôi chợt phá lên cười bởi sự nực cười và vô lý đến mức k tin nổi vào mắt mình.
Trước kia chắc có lẽ cùng 1 tâm trạng chờ đợi sự quan tâm từ xa hẳn phải là con số 0031...kia. Nhưng giờ, khi con số ấy xuất hiện trên điện thoại, đã trở thành bất bình thường . Ngược lại, con số trông đợi 0049... lại lặn đi đâu mất tăm, k hiểu được.

Cuộc sống thật là khó đoán trước tương lai. Lúc trước cũng tâm trạng đó cho 1 người, nhưng hiện tại cũng suy nghĩ ấy nhưng cho 1 ng khác. Vậy liệu, ngày mai, ký ức mình có hoàn toàn thay đổi để có thể quên đi tất cả của ngày hôm qua ko nhỉ?


Một ng đã mất và đang muốn tìm lại dù năm tháng đã đi qua .
Một ng sở hữu nhưng mất lòng tin.
Và 1 ng đã và đang có nhưng ko đủ can đảm để nắm bắt.

Quả là 1 điều NỰC CƯỜI !

-----------------
TẠI SAO tôi lại rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan này?
Tuy nhiên, Đó ko phải là sự lựa chọn cho chính tôi nhưng đó lại chính là cuộc đối đầu tâm lý. Hoặc sẽ hoặc ko?

"Sẽ"...
"Ko"....

Câu trả lời bỏ ngõ hay chăng tôi chờ đợi một điều gì để thúc đẩy tôi đi đến quyết định?
Tôi đã từng nghe rằng: " 1 ng đàn ông luôn muốn khẳng định với tất cả 1 điều duy nhất là: ANH TA LÀM ĐƯỢC". Liệu rằng có đúng như tôi mong đợi ở Anh chăng? Điều này cũng sẽ giúp luôn cả quyết định của chính tôi.

Quả thật, tôi hình dung được rằng, nếu mình ko nắm bắt cơ hội ngay bây giờ, có nghĩa là ta sẽ mất tất cả trong tương lai. Vì chắc hẳn 1 điều, cơ hội trong mỗi cuộc đời duy nhất có 1 và chỉ duy nhất vào đúng thời điểm.

Lyly







Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2012

Như chưa từng thuộc về nhau!

Có bao giờ ta thẳng thắn với những cảm xúc và suy nghĩ con tim chưa nhỉ?
Phải chăng là vô nghĩa những kỷ niệm kia.... Ta nhìn lại chỉ thấy buồn...Buồn thêm

Chẳng phải vì chúng ta oán trách nhau, chẳng phải vì  khoảng cách địa lý mà bởi thời gian đã khiến anh đổi thay. Có lẽ vì chúng ta ko thuộc về nhau.

Ta tự hỏi có phải đã đến lúc nên buông cánh tay ?

 Và dường như yêu thương anh, em đã chấp nhận, chọn về 1.....nỗi đau cho riêng mình.............



Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2012

Ngay cuoi tuan cua dau thang11

Mua thu laiden , nhung chiec la vang roi day tren nhung con duong di hoc va lam cua toi. Bat giac toi nho den nhug mua thu nhung nam truoc day. cung thoi diem nay la mua di lam giua mua cua toi.
Tat bat voi cong viec va hoc hanh, toi quen bang di mat tuoi xuan cua minh qua tu luc nao ko biet de gio day nhin laj chi con nhung ky niem thoi day.
Tuoi dep nhat cung la luc nem trai nhungnoi dau cua cuoc song toi mang lai. Tim toi nhoi dau, ri mau va chua co thu thuoc ky dieu nao giup toi xoa trang vet thuong nay.

Da bay nam o nuoc ngoai, vay ma toi van ko lon len noi. Van nhu dua connit hay hon doi va chi mongduoc cai om hon tham thiet, nhe nhang cua bat cu ai, du la nguoi trong gia dinh hay chi la nhung nguoi banmoi quen chac cung giup toi voi di phan nao.

Luc nay day, khi doimat voi chinh minh, co le la giay phut that nhat cua toi. Vi toi biet rang, k co bao nhieu nguoi hieu duoc toi ngoai viec thay nu cuoi tren khuon mat toi suot ca ngay. Dang sau nu cuoi ay, duong nhu nuoc mat cung chuc cho san de chi nhung luc minh toi day moi xuat hien. Phai chang toi so co ai do thay duoc cai yeu duoi cua minh, hay co le boi vi toi k tin tuong chia se voi bat cu ai?

Cau hoi nay cung lau roi ay nhi. Cau tra loi toi van chua bat mi chut nao.

Va roinhu moi khi. Nhat ky k doc gia cua toi duoc ket thuc bang cai ket hau de toi co gang de vuot qua moi kho khan
B-C

Thứ Năm, 5 tháng 7, 2012

Nhiều khi im lặng, nhưng-không có nghĩa là ngừng yêu thương... Nhiều khi biết ai đó đang lặng thầm ,nhưng-không duyên-nợ thì đành làm ngơ... Đêm buồn juillet 2012

Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012

Có câu: "Thành sự tại nhân" Chuyện gì cũng có thể hóa giải nếu biết cố gắng !!!

Thứ Bảy, 11 tháng 2, 2012

Phép nhiệm màu!

Có lẽ chưa bao giờ mình mộng tưởng đến điều kì diệu trong chuyện cổ tích và hẳn nhiên là chưa vào giờ tin đó là sự thật .


Nhưng giờ đây lại mong một phép nhiệm màu đến trong khoảnh khắc này.....


Và EM tin hay "CHỈ LÀ GIẤC MƠ"!


Mạnh mẽ nhưng cũng rất mong manh!

     Khi một người phụ nữ quyết định quên đi một người đàn ông, đó có thể không phải vì hết yêu mà là nỗi đau đối phương mang đến cho họ quá đậm sâu.
     Phụ nữ mạnh mẽ khi mất đi người đàn ông mình yêu, họ sẽ chọn cách đối mặt với hồi ức, chứ không phải bước qua hồi ức. Có những người phụ nữ, sau khi người đàn ông của họ bước đi, những bản tình ca cũ những con đường cũ, những dư vị cũ họ đều không dám nghe lại,không dám nghoảnh lại, không dám cảm nhận lại. Nhưng với người phụ nữ mạnh mẽ, cũng là bản tình ca ấy, họ đã từng rơi nước mắt vì nhớ thương "người ấy", rồi họ sẽ học cách vô cảm với "người ấy" khi nghe lại nó.
     Cũng là một con đường ấy họ đã từng nở nụ cười sánh bước, nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của "người ấy", họ sẽ chọn cách bước ngược lại nó, bao trọn lấy nó và mỉm cười.
     Đừng nghĩ rằng những người con gái đó điên khùng khi viết lại những kỷ niệm,đơn giản là họ cho họ thêm thời gian để tháo gỡ những nút thắt của kỷ niệm mà thôi.




     Nếu một ngày nào đó, trong cuộc đời mênh mông này, vô tình hay hữu ý, bạn vô tình gặp lại họ, những người cũ,họ sẽ mỉm cười với bạn và bước đi nhẹ như một cơn gió. Đừng vội nghĩ rằng họ đã hết đau vì những gì bạn đã và mang đến mà đó đơn giản là cách họ thứ tha cho chính hận thù trong lòng mình.
     Hãy nhớ rằng, một người phụ nữ mạnh mẽ sẽ không bao giờ khóc thêm một lần nào nữa trong cuộc đời khi bạn quay lưng bước đi, đó không phải là một người đàn bà vô cảm hay sắt đá mà vì có những yêu thương khi mất đi không thể cất thành lời, không thể biến thành nước mắt hay mãi mãi sẽ chẳng thể hóa thành bụi thành tro.
     Và chắc chắn, khi một người phụ nữ nói rằng, cô ấy sẽ vứt bỏ hết những yêu thương trong trái tim bạn đã đánh cắp để rồi có một cuộc đời khác, điều ấy có nghĩa rằng cô ấy sẽ mãi mãi bước ra khỏi cuộc đời của bạn, không phải cô ấy cũng phũ phàng những kỷ niệm như bạn mà là cô ấy đang mỉm cười chúc phúc cho hạnh phúc hiện tại của bạn.


     Vì thế chàng trai ạ, sau này nếu bên bạn là một cô gái mạnh mẽ xin hãy dừng hành trình của bạn một phút thôi, giữa dòng đời xô bồ chảy nghang, cắt dọc ngoài kia để phát hiện rằng cô ấy vẵn âm thầm đi bên bạn và chờ đợi được bạn phát hiện.


     Sau này, khi đi bên cạnh bạn là một người con gái mạnh mẽ, cô ấy không còn khóc trước nỗi đau của quá khứ nhưng sẽ rơi nước mắt trước nỗi đau mà bạn gặp phải, xin hãy dùng yêu thương của bạn để lau đi những dòng nước mắt ấy.
     Sau này, nếu đi bên bạn là một cô gái mạnh mẽ, cô ấy mỉm cười trước niềm vui của bạn, hài lòng trước hạnh phúc mà bạn có được, cô ấy có thể lao hàng chục km đến bên bạn chỉ để uống với bạn một cốc bia như hai thằng đàn ông. Khi bạn chóng chánh trước sóng gió cuộc đời và miệng thì lúc nào cũng khăng khăng em thích cô đơn mỗi khi bạn hỏi han cô ấy về chuyện tình yêu, xin hãy dùng sự chân thành của bạn để làm cho lời nói ấy lung lay, con người sinh ra không phải ai đã sẵn biết mình mạnh mẽ, chỉ khi trải qua những thất bại, những vấp ngã, người ta mới học được cách trở nên mạnh mẽ hơn.


     Đừng nhìn vào một người con gái mạnh mẽ và phán xét họ lạnh lùng hay đáng sợ, bởi vì những người con gái ấy mới chính là những người dễ bị tổn thương cũng như đã nếm trải quá nhiều tổn thương mới mong mạnh mẽ,đứng dậy và bước tiếp.




     Vì thế chàng trai ạ, nếu sau này bạn yêu một người con gái mạnh mẽ, hay trân trọng cô ấy, đừng để cô ấy mãi mãi âm thầm bước sau lưng bạn, hãy bước lại gần bên, dành cho cô ấy một cái ôm thật chặt và nhớ rằng: "ĐỪNG BAO GIỜ LÀM TỔN THƯƠNG CÔ ẤY " vì " CÔ GÁI MẠNH MẼ CŨNG RẤT MONG MANH"

Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2012

Tạm biệt My HTC!

Neuf euros 45cts....s'il vous plaîl!Après 5mins à affranchir, mon paquet était lancé dans un coin en attendant à récupérer par livreur....Au revoir mon tel :(


....Đã 4 năm gắn bó với HTC, vậy là cũng đến lúc chia tay chiếc điện thoại thứ 3 trên đất Pháp. Định hình rằng muốn giữ nó như một thời gắn bó, kỷ niệm cũng như lý do được mua nó. Nhưng giờ đây, số phận xui rủi, đưa đẩy thế nào, nó cũng không còn bên cạnh nữa.


     Nhớ ngày ấy, sau khi chiếc Nokia không cánh mà bay của mình ra đi. Thương tiếc vô cùng, vì đơn giản tính tôi chỉ chuộng những đồ kỷ niệm và thích sự gắn bó lâu dài. Lúc đấy cũng là thời gian tôi mới vừa về Việt Nam thăm gia đình được vài tháng.Chiếc HTC diamond được mua tậu.Oh,Nghĩ lại cũng trùng hợp vì thời gian bây giờ tôi cũng mới về Việt Nam chừng 1/2 năm trước chứ mấy. Và chiếc điện thoại HTC mua lúc ấy cũng chia tay. Haizz, ko lẽ lại là sự trùng hợp khó hiểu vậy ta?


     HTC ra đi mang bao nhiêu kỷ niệm từ thuở mua nó, sử dụng rồi lại phá phách em ấy. Chỉ vì tính tò mò của mình và cũng vì sự không hiểu biết, ngay từ những ngày đầu tiên sử dụng, chiếc loa xinh xinh bi tôi vô tình phá hỏng vì tưởng nhầm là chỗ móc đồ trang trí. Nghĩ lại thật buồn cười, và thấy mình ngốc nghếch quá đi mất thôi. Rồi lại những buổi tối không máy vi tính, tôi mò mẫm vào mạng internet cùng nó. Lúc đấy quả thật khổ sở quá đi mất vì lần đầu dùng Smart Phone mà lị @-@. Rồi lại chụp ảnh, ghi âm, đổi nhạc chuông, đổi cả nhạc báo thức với tiếng gà gáy buổi sáng inh ỏi (^'^).....
   
     Những kỷ niệm xa xưa gắn bó với HTC không thể không nhắc đến lý do vì sao tôi chọn HTC mà không chọn loại điện thoại nào khác mà đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in. Đó chính là BỘ ĐÔI. Lúc ấy, người yêu cũ của tôi cũng sử dụng loại HTC nhưng là đời trước, vì muốn tạo thành cặp đôi mà tôi đã chọn HTC Diamond  vừa ra đời được vài tháng. Tuy hơi đắt tý nhưng rất hài lòng với nó, thậm chí còn thấy vui và náo nức nữa kia. Nhưng trớ trêu thay, người yêu cũ của tôi đâu hiểu nỗi sự sâu xa ấy của chiếc điện thoại. Anh ấy hờ hững với chiếc điện thoại mới, mà còn thậm chí không thích nữa kia. Lý do thế nào, đến bây giờ tôi cũng không thể hiểu được. Tuy nhiên, dù sao nó cũng là những gì tôi chọn và trân trọng nó.


     Giờ đây, như định mệnh sắp đặt, có lẽ chung với số phận tình yêu đã ra đi. Tôi nghĩ rằng, nên để nó ra đi để chấm dứt mọi thứ như vốn dĩ tình cảm của chúng tôi vĩnh viễn không còn. Cần phải để quá khứ ra đi cùng năm tháng để bắt đầu một cuộc sống mới. Điều đó chắc hẳn sẽ làm cho chính những người trong cuộc đều cảm thấy an lòng và vui vẻ hơn nếu ngày nào đó hiểu được nguồn gốc của lý do.


     Trải qua bao tháng năm cùng với vật kỷ niệm, tôi sẽ cất giữ góc nào đó trong tim mình như lời nhắc nhở trân trọng dù kỷ niệm có đem lại bao đau thương đổ vỡ và dĩ nhiên vẫn tồn tại niềm vui hạnh phúc.


Giờ đây được trao tay cho chủ nhân mới, dù có hơi khó khăn trong việc sử dụng system, hy vọng HTC của tôi ở  bất cứ nơi đâu, trên tay người chủ nào, cũng vẫn sẽ được giữ gìn và trân trọng như bấy nhiêu năm tôi sử dụng em nó.Tạm biệt!



Lyly

Thứ Bảy, 28 tháng 1, 2012

Nhật ký BÌNH YÊN!

     Chừng 4 năm trước đây, công việc làm thêm ở những nhà hàng VN hay Trung Quốc, với việc tấp nập vào ra của những giờ đông khách khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Những lúc ấy, tôi tìm được chính tôi sau những giờ làm bên cuốn nhật ký riêng của mình và luôn cảm thấy yên bình vô cùng.


     Giờ đây, những phút bình yên ngày ấy, dường như đổi ngược với quá khứ. Chỉ những lúc tụ tập với bạn bè và ở những nơi đông người với tiếng cười đùa , ấy là những lúc tôi tìm thấy niềm vui và thấy bình yên biết bao.


     Đối mặt với chính mình và những trang nhật ký, dường như e ấp trong sự sợ hãi và nhút nhát, không dám đối mặt với tất cả. Tôi núp trong vỏ kén do chính tôi đan lấy, đường vào rất dễ nhưng lối ra sao mù mịt và tối tăm quá.


     Phải rồi, có lẽ bên ngoài tưởng chừng như tôi rất mạnh mẽ trái lại bên trong, sao tôi yếu đuối đến thế, đôi khi muốn buông xuôi tất cả nhưng rồi lại tự nhủ mình cố gắng. 


     Tình yêu cũng vậy, tôi rất dễ buông xuôi mọi thứ bởi tôi chán ngán cái cảnh yêu đấy, rồi phản bội đấy. Còn đâu nữa lòng tin, còn đâu nữa là tình yêu. Mọi thứ vô vị hoàn toàn, tôi vô cảm trước mọi cảm xúc, bởi tôi đã không còn cảm nhận gì ngọt ngào từ những yêu thương hay hận thù. Đơn giản vì tôi không cho phép mình thất bại thêm lần nào nữa. Có chăng chỉ là điểm dừng tạm thời trước những ngã rẽ khác nhau trên đường đời dài tăm tắp kia.Nhận ra mình TRÁI TIM HÓA ĐÁ. 


     Xin lỗi Anh vì hơi ấm của Anh đã không đủ ấm cho trái tim lạnh buốt của Em. Trái tim này đã rỉ máu quá nhiều bởi vết thương cũ rồi thì những vết thương mới của Anh. Anh không có lỗi gì cả, chỉ vì chúng ta không yêu cùng một cách. Em không thể yêu Anh theo cách Anh trao vì nó chỉ làm tim Em mỗi ngày thêm băng giá và Em, Em không đủ khả năng trao cho Anh một tình yêu như định nghĩa riêng của nó.


Bình yên, là lúc tôi cần lúc này. Chỉ cần nó để ta được thanh thản bước tiếp. Và ta cần nó để tiếp tục.




Lyly

Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2012

When someone really loves you, they don't have to say it, you can always know it by the way they treat you!

Thứ Năm, 26 tháng 1, 2012

[Official MV] Tìm Lại Bầu Trời - Tuấn Hưng [HD 720p]

Con hãy tự đứng lên!

Giờ đây con gái của ba đã trưởng thành, con đã vượt qua bao khó khăn để có ngày hôm nay. Ba biết không? Cứ mỗi lần con vấp ngã, khi con gặp khó khăn trong đời. Bản năng khiến con nhớ đến vòng tay dịu dàng chở che đầy yêu thương của mẹ. Nhưng sau ý nghĩ “cầu cứu” đó con lại thấy ánh mắt nghiêm nghị của ba cùng lời ba vang vọng trong trái tim con: “- Con hãy tự đứng lên!”. Ba ơi, chính lời nói đó và ánh mắt nghiêm nghị đó của ba đã giúp con vượt qua tất cả.
Công ơn sinh thành, dưỡng dục của ba đối với chúng con bút mực nào tả xiết. Với hai bàn tay trắng và vài sào đất rẫy, ba gồng mình lên để gánh cái gánh nặng gia đình gồm sáu miệng ăn. Nhà mình đã nghèo, chị em con lại còn đau ốm liên miên. Tiền vào tay phải đã ra liền tay trái, cái nghèo đeo đẳng gia đình mình mãi. Con nhớ trận lũ lịch sử quê mình đã không buông tha căn nhà vốn đã chẳng thể tồi tàn hơn của gia đình mình. Dòng nước đục ngầu gầm thét cuốn phăng tất cả mọi thứ cùng mùa màng về với biển. Mẹ ôm chúng con nghẹn ngào khóc, oán trời sao chẳng thương chúng con. Mắt ba vẫn bình thản: “- Thôi, còn người còn của, ta làm lại từ đầu!”
Từng đoàn xe cứu trợ từ mọi miền tổ quốc đổ về, giúp quê hương mình vượt qua cơn hoạn nạn. Ai chẳng muốn mình được giúp đỡ phần nhiều, nhưng ba bảo mình phải tự thân cái đã, điều gì cần thiết lắm hãy nhờ họ giúp. Còn rất nhiều người cùng quẫn hơn mình, họ còn mất cả người thân. Rồi ba nói dòng nước ấy đã khiến rất nhiều người mất đi người thân yêu của mình. Họ cần được chia sẻ nhiều hơn. Ba đi đào sắn về nấu chung với gạo được cứu trợ để tiết kiệm. Đến bữa, dùng đũa bới lấy phần sắn về mình, để dành cơm cho các con. Vậy mà con chẳng hiểu đòi phần ba vì thấy món lạ, nhưng chỉ nuốt được một miếng, đã bỏ đấy nhìn về bát cơm của mình.
Cơn bão này chưa qua, cơn bão khác đã ập đến. Em út vừa hơn một tuổi bị ho gà, những cơn ho dai dẳng khiến em ngất đi. Mẹ run cầm cập vì sợ điều chẳng lành. Sau khi đưa em lên trạm, ba lại phải ngược xuôi vay dạm để có tiền đưa em đi cấp cứu. Ba chị em còn lại gửi hàng xóm trông nom. Vừa nhập viện được hai ngày, em thứ hai ở nhà bị sốt xuất huyết, em tiểu ra cả máu nữa. Cậu đưa em đi viện, con đòi đi theo vì con sợ, con lo cho em. Vậy là út vừa ra khỏi phòng cấp cứu thì em thứ hai được cấp tốc đưa vào, mẹ đã ngất vì hai đứa con phải vào phòng cấp cứu chỉ trong hai ngày. Ba phải truyền máu cho em. Lo lắng, mất ngủ, mất máu, người ba xanh xao hẳn. Đứng ở một góc khuất của cầu thang bệnh viện, hai bàn tay nắm chặt lai, nước mắt ba rơi. Con sợ hãi vì lần đầu tiên thấy ba khóc. Vậy mà ôm con vào lòng ba bảo: “Bụi nhiều quá con à… Nhà mình cố lên nhé, mọi chuyện sẽ qua thôi”.
Năm ấy, nhà mình khó khăn hơn bao giờ hết, nợ nần khắp xóm, ba mẹ bận rộn hơn. Để có tiền cho chị em con dưỡng bệnh và ăn học, ba mẹ đi làm mướn đủ việc từ trồng mía, chặt mía, cuốc cỏ, trồng mì… việc gì cũng làm. Tranh thủ kiếm tiền rồi mới làm nương của nhà mình. Mẹ tiều tụy hẳn. Ba cũng thế, vừa cho máu để cứu em, giờ lại làm việc nặng nhọc khi không có gì bồi dưỡng. Người ba đen sạm lại vì nắng, vì gầy đi nhiều lắm, bàn tay nổi chai sần thô ráp. Chị em con thường hay sờ đôi bàn tay ấy và nói tay ba xấu quá. Ba bảo, đấy là những tấm huy chương mà ông trời ban tặng vì ba là người ba thương con nhất. Ba cười, chúng con cũng cười trong vòng tay thô ráp nhưng ấp áp tình cha ấy.
Xóm mình có chú Ba, gia đình có thân nhân là Việt kiều, nên nhà khá giả nhất xóm. Không có con. Chú, thím đã qua nhà mình xin em thứ ba, hay đứa nào cũng được về làm con nuôi và hứa sẽ cho em con ăn học đầy đủ, sung sướng. Hàng xóm bảo nên cho vì nhà mình nghèo thế, chị em con sẽ thiếu thốn, thất học. Chi bằng… Chỉ nghe có thế, bốn chị em con đã ôm chặt lấy nhau… sợ phải chia lìa. Rối rít xin ba đừng cho đứa nào hết. Ba cười: “Các con là báu vật của ba, ba sẽ không bỏ đứa nào hết. Nhưng đổi lại các con phải ngoan, phải chịu khó chăm chỉ học hành. Ba mẹ không cho con được cuộc sống no đủ như mọi người, nhưng ba tin chắc ba và mẹ là người yêu các con nhất trên thế gian này.” Bốn chị em dạ vang, ba là số một, ba ơi.
Con còn nhớ lúc em út mới chập chững biết đi, những lúc em vấp ngã, khóc mếu máo, mẹ thường suýt soa chạy ngay lại đỡ em dậy, ôm em vào lòng vỗ về yêu thương. Nhưng ba thì ngược lại, dường như ba không bận tâm đến những cú ngã bình thường ấy. Ba thường lờ đi coi như không thấy, để em tự mình đứng dậy. Có lần em vấp đá, ngã nhào khóc ré lên gọi ba ơi. Nhưng ba quay mặt đi chỗ khác. Mẹ và con toan chạy lại thì ba đã gạt phắt đi: “Hãy để nó tự đứng dậy, nó có thể làm được điều đó!”. Quả nhiên, em mếu máo nhìn xung quanh, chẳng thấy ai ngó đến mình, em tự mình đứng dậy, có khó nhọc nhưng em cũng đứng được và sà vào lòng mẹ. Ba coi như không có chuyện gì, nhưng sau khi em ngủ ba lại lặng lẽ ngồi dậy xem thử chân em có trầy xước nhiều không, rồi lại lặng lẽ bôi thuốc cho em. Nhẹ hôn lên trán em. Mẹ thấy bảo: “-Gớm, ban chiều cứ như là con người khác ấy, anh có thèm nhìn đâu, sao giờ trông thương thế?”. Ba đã nói: “- Ai chẳng thương con, mình đến nâng nó dậy là yêu thương nó, nó sẽ học được tình yêu thương từ mình. Nhưng cứ thế thì con sẽ ỷ lại. Anh muốn con biết tự lập, nó phải biết tự đứng dậy khi không có mình em à.” Ngày ấy, con chưa hiểu lắm lời nói của ba. Nhưng con biết đằng sau vẻ mặt nghiêm nghị có phần khó tính kia là tấm lòng yêu thương vô bờ bến.
Hôm bà ngoại thứ mất, chị em con muốn nghỉ học ở nhà, đòi ba viết giấy xin phép cho. Ba bảo mấy đứa lớn rồi, thầy cô nói cũng có thể tự viết, chỉ cần ba kí xác nhận là được. Hai chị em đã giận và so bì với những người hàng xóm, đôi khi nhờ ba viết hộ một cái đơn xin xác nhận hay viết thư gì đó ba đều vui vẻ giúp dù chẳng thân thích gì. Vậy mà với các con, ba không làm. Mày mò mãi cũng xong và đưa ba kí trong sự ấm ức, con thấy ba nở một nụ cười kín đáo.
Ngày Chủ nhật sau đấy không lâu, ba gọi hai chị em ra vườn phụ ba trồng cây. “- Hôm nay chúng ta sẽ trồng mướp ở trong vườn và vài cây bạch đàn ở ngoài bìa vườn kia. Con gái thì trồng mướp, con trai thì trồng bạch đàn. Còn ba thì làm giàn cho cây mướp này”. Ba nói và tay thoăn thoắt chẻ tre để làm giàn cho cây mướp xanh mơn mởn, những tua mướp rung rinh trước gió như đang tìm kiếm vào một nơi nào đó để bấu víu, để vươn lên. Con xới đất, đào hố, gieo vào đất ba hạt mướp, trong lòng đầy phấn khởi khi tưởng tượng ra từ chỗ đất này không lâu sau đó sẽ có những mầm xanh mọc lên rồi cũng đáng yêu như cây mướp ba đang làm giàn cho nó. Con lấy những thanh tre của ba vừa chẻ, chặt thành từng khúc, cẩn thận rào lại cái hố con vừa gieo hạt. Khi phủi những hạt đất cuối cùng còn vương trên tay thì cũng là lúc em con quay trở lại nói đã trồng xong. Ba gọi hai chị em lại ngồi nghỉ ngơi, ba gợi chuyện:
- Sau khi trồng, các con rào lại chứ?
- Dạ có. Chúng con đồng thanh.
- Mướp và bạch đàn, con thích cây gì hơn? Ba hỏi vẻ bí ẩn.
Hai chị em con tranh nhau bày tỏ ý kiến của mình cùng với mớ lý sự rất đỗi ngây ngô của tuổi nhỏ, con thích mướp vì có hoa đẹp, con thích cây bạch đàn vì có thể để làm nhà. Cuối cùng ba húng hắng giọng và nói: “- Cả hai con đều đúng. Nhưng con có nhận thấy cả mướp và bạch đàn khi còn nhỏ đều cần có rào chắn bảo vệ không? Và cây mướp thì không chỉ có rào chắn mà lớn lên chút nữa ba còn phải làm giàn cho nó như thế này. Vừa nói ba vừa hướng mắt về cái giàn mướp ba làm còn dở dang – nếu không có giàn nó chẳng thể đơm hoa kết trái nhiều và tốt được. Và chẳng may giàn đổ, nó cũng sẽ bị đổ theo. Nó suốt đời phụ thuộc vào giàn. Cuộc sống thì muôn vàn khó khăn, đôi khi có những điều không được như ta mong muốn. Ba muốn các con của ba là những cây bạch đàn kia, vẫn lớn lên ngay thẳng và vững chãi dù ở nơi cằn cỗi nhất – ba chỉ về phía một cây bạch đàn lớn của nhà hàng xóm – Lúc đầu ở trong vòng tay ba mẹ nhưng các con sẽ dần trưởng thành, có thể đứng vững bằng đôi chân của mình và sẽ không cần “rào bảo vệ” hay “giàn” nữa vì ba mẹ không thể đi theo mà che chở, bảo vệ con mãi. Cuộc sống chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn, cố gắng không vấp ngã là tốt. Nhưng nếu có vấp ngã, các con phải biết tự mình đứng lên. Đứng lên bằng đôi chân của mình. Các con hiểu không?”
Lúc ấy con mới hiểu ba muốn dạy cho chị em con bài học tự lập, con cũng mới ngộ ra rằng ba không bao giờ ra mặt giúp chị em con điều gì khi chưa thật sự cần thiết vì ba muốn khi không có ba mẹ bên cạnh các con vẫn có thể tự lo cho mình.
Khi viết những dòng này, con đã khóc vì nhớ ba, vì thương ba một đời lam lũ để tổ ấm gia đình mình luôn tràn ngập yêu thương.
Con cảm ơn ba đã sinh chúng con ra, cho chúng con một mái ấm tràn đầy hạnh phúc. Tuổi thơ bên ba mẹ là những kỉ niệm ngọt ngào nhất.
Con cảm ơn ba vì ba là tấm gương về người cha hết lòng yêu thương, luôn hy sinh tất cả vì các con.
Cảm ơn ba đã dạy cho chị em con biết đứng lên đi bằng đôi chân của mình, bài học ấy mãi là hành trang cho chị em con trong suốt cuộc đời này.
Con đi học rồi đi làm, đã có những lần vấp ngã, tưởng chẳng thể đứng lên, nhưng con đã làm được. Và con biết, trên đường đường còn nhiều lắm những khó khăn và thử thách, và có thể con lại sẽ vấp ngã nhưng con tin con sẽ đứng lên được, sẽ đứng vững và tiếp tục tiến bước. Vì con biết đằng sau con có ánh mắt của ba đang lặng lẽ dõi theo. Con hứa, chúng con sẽ mãi là những cây bạch đàn vững chãi trước bao phong ba bão táp của cuộc đời. Và mỗi lần vấp ngã, mỗi lần gặp khó khăn chúng con sẽ lại nhớ rằng, có ba đang dõi theo chúng con và nói: Con hãy tự đứng lên!

Thứ Ba, 24 tháng 1, 2012

Cho em được khóc nếu phút chốc em yếu lòng.
Cho em được ôm lấy kí ức xưa vụng về khi bên em anh nói cười.





Những tâm sự nói thế nào cho ra thành lời, viết thế nào cho ra thành câu.......
Chỉ có thể để lại tận sâu trong đáy tim ấy để mai này ta thổ lộ cùng ai....

Lyly

Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2012

Tâm sự cuối năm !

       Lại một mùa tết nữa sắp sang.Tính đến bây giờ,có lẽ là chẳn 6 năm liền  tại Pháp. Không buồn và không nhớ cái tết ở VN.Nhưng sao lại nhớ đến những phong bì mừng tuổi của người thân đến thế.Tò mò khi mỗi lần mở phong bì, không biết bao nhiêu nhỉ? ^^ Đến cuối mùa tết, lại tổng kết thu hoạch rồi lại tán ngẫu với bạn bè về những con số mừng tuổi kia. Đứa thì vài triệu, đứa thì mấy trăm, rồi nhìn lại mình, đôi khi chỉ có con số ít ỏi...Thuở ấy tôi ghen tỵ, không biết sao mấy đứa kia lại nhiều "xiền" mừng tuổi đến thế, mà mình chỉ có chừng này..??Buồn đấy, nhưng vui cũng đấy, bởi đó là động lực của tôi sau này muốn cải thiện cuộc sống gia đình.Nhà tôi không khá giả mà cũng không có những mối quan hệ đặc biệt để mà tiền mừng tuổi cao ngất ngưởng như những đứa bạn cùng trang lứa...Tôi hiểu chứ, và tôi cố gắng...


      Có lẽ suy nghĩ nhiều quá đưa tôi đến một khung trời mơ ước  tương lai và cũng tạt ngang qua những ngã rẽ cuộc đời. Phải rồi, nhiều lúc tự áp đặt trách nhiệm và đè nặng trên vai mình những trọng trách mà với sức của chính mình, khó hoàn thành được.Nhưng trong tôi, lúc nào cũng nung nấu sự khát khao đạt thành giấc mơ ấy.


    Bắt đầu, năm mới, với bao điều trăn trở và khó khăn trước mắt. Hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp và nhiều điều đổi mới hơn trong tương lai.


Cầu chúc cho mọi người được hưởng trọn vẹn niềm vui đầu năm. tèng téng teng....


Lyly

Thứ Năm, 5 tháng 1, 2012

Tại sao ta phải BẮT ĐẦU để rồi đắn đo...KẾT THÚC

Bắt đầu rồi lại kết thúc....Cuộc sống vốn dĩ là như thế.Ta cũng biết nhưng sao ta lại không thể chấp nhận nổi thực tại phũ phàng của cuộc sống?


Tâm hồn ta bị lung lay,cuốn hút vào thế giới tình yêu và thế là bắt đầu. Đến bên nhau hạnh phúc,chia sẻ những vui buồn trong khoảng không chỉ có riêng đôi ta.Nhưng cuối cùng rồi cũng đến ngày ấy, cái ngày mà sự bay bổng của cảm xúc khi gần nhau không còn,cái ngày mà ta cảm thấy,chúng ta không cùng chung một lối....cái ngày mà sự bực bội ám ảnh hầu như mọi lúc ở bên nhau.Và CHIA TAY...

     Cái ngày ấy, anh biết không người tình cũ, tình yêu trong sáng đẹp đẽ và thi vị chừng nào. Cảm tưởng như rằng chúng ta không thể tách rời nhau dù chỉ  một phút giây. Ta ôm trọn một mối tình lãng mạn và mù quáng. Ta dường như quên hết chính ta và tin tưởng chỉ người ấy mà thôi. Đó chính là người đã đi qua đời ta 5 năm trước. Phải rồi, mối tình đầu ngọt ngào ấy làm sao có thể quên được bởi góc trái tim ta dành trọn cho người ấy một khoảng.......ĐÓ CHÍNH LÀ KHỞI ĐẦU.


Tình vỗ cánh bay đi
     VẬY CÒN KẾT THÚC???? Cái đẹp và mộng mơ ấy tưởng chừng nóng bỏng trong ta suốt cuộc đời. NHƯNG KHÔNG , chẳng ai có thể đoán trước tương lai. Đúng vậy, chia tay mối tình đầu của ta tuy không thật đẹp nhưng phải nói rằng: "Cảm ơn đời đã cho ta biết ANH ". Bởi ANH cho ta biết yêu là gì, cho ta biết nếm mùi mặn nồng của cảm xúc và hơn thế nữa ta học được bài học thế nào là " SỰ PHẢN BỘI".


      Hiện thực, người tình mới, kẻ đến sau . Một sự khởi đầu cho sự kết thúc không đẹp . Liệu rằng có quá nhanh để đi đến quyết định tiếp tục bước vào thế giới tình yêu?Đã từng câu hỏi này và Ta cho ta một cơ hội bắt đầu cho một cái mới. Ta tưởng rằng ta có thể chiến thắng trái tim ,khối óc đã từng bị rạng nứt  từ dư âm người tình xưa nhưng đâu đó trong tim ta vẫn để lại vết thương lòng. Ta đã không còn yêu người cũ, nhưng lòng tin vào tình yêu mới dường như là sự không hoàn hảo có lẽ sự gượng gạo của việc cố quên đi nỗi đau  cũng như sự cố lắp rắp mảnh vỡ lý trí của tình yêu.


Có quá không khi bảo rằng ta làm được nhỉ?


Bởi đến bây giờ, ta vẫn chưa hoàn toàn chinh phục được chính ta.


      Ta cảm thấy có lỗi với ANH- người tình ạ. Có lỗi bởi ta không làm cách nào để có được một tình yêu trong sáng ,tin tưởng, và đầy cảm xúc . Đôi lúc nhìn ANH ta chỉ muốn kết thúc ngay bởi lẽ ANH không đáng bị ta đối xử như thế. 
      Ta cảm thấy ta hèn hạ  vô cùng, thậm chí không còn nhận ra được chính ta lúc xưa. Ta ghen tuông vô cớ, nghi ngờ không lý do và nhất là bên ANH ta không cảm thấy bình yên. Bởi vì ta XẤU XA. Anh không biết bới đơn giản ANH là một người đàn ông và cúng bới ta là người giấu cảm xúc trong lòng.


Say Goodbye
Khởi đầu là như thế, vậy dũng cảm để kết thúc, NÊN hay chăng người tình của ta ơi?










LyLy